Bản hợp đồng kì lạ
Phan_4
” Chỉ tại anh ! Anh có biết là nhờ anh mà từ sáng tới giờ tôi không có phút nào được yên không ?! ”
” Tôi đã làm gì cô nào ? Cô hại tôi mất giấc ngủ thì có ! ” Ki Yul cãi lại.
Bora tức tối không nói được lời nào nữa. Chả lẽ khai ra là tại nhìn thấy ảo ảnh của anh mà cô không dám soi gương ?
Ki Yul đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với Bora:
” Cô nói cho rõ xem nào, tôi đã làm gì cô mà cô vừa gặp mặt đã đá tôi là sao ? Ơ … ”
Ki Yul cúi sát mặt Bora hơn:
” Có đúng là cô không đấy ? ”
” Không phải tôi thì còn ai vào đây nữa ? ” Bora hiên ngang chống nạnh nói.
” Nói thế nào nhỉ ? Trông cô rất lạ, khác hẳn ngày thường. Bây giờ thì tôi thấy có lẽ đúng là cô 26 tuổi thật rồi ! ”
” Bình thường thì tôi già hơn chắc ? ” Bora thấy tai mình hơi nóng lên.
Ki Yul mỉm cười, trỏ vào trán Bora:
” Khuôn mặt cô có trẻ hơn thật nhưng cũng không đủ để che giấu bản chất cáo già đâu ! ”
Và 1 cú đá trời giáng nữa.
Bora đùng đùng bỏ đi, nghĩ thầm: ” Tên ngốc này ! Hắn không biết thế nào là phụ nữ đẹp hay sao ?! “. Cô vừa đi vừa ra
lệnh cho thư kí điện thoại :
” Gọi chuyên viên trang điểm bên bộ phận tổ chức đám cưới cho tôi ! ”
Ki Yul khập khiễng bước lên trên những bậc thang dẫn vào nhà, vừa đi vừa xuýt xoa thay cho đôi chân đáng thương của
mình :
” Ông trời ơi, tại sao Người lại sinh ra 1 con nhỏ bạo lực như Jin Bora chứ ?! ”
Cứ nghĩ tới khoảng thời gian 6 tháng sống chung với Bora sau khi kết hôn mà anh đã thấy sởn hết cả gai ốc. ” Tình hình này
chắc mình phải sớm đăng kí mua bảo hiểm thương tật mất ! ”
Vào đến nhà, bà So Yeon lo lắng hỏi Ki Yul :
” Chân con làm sao thế kia ? ”
” Con bất cẩn vấp té thôi mà ! ” Ki Yul bèn nói dối bà, chẳng lẽ lại bảo chân anh bị như thế này là do cô con dâu tương lai
ngoan hiền của bà gây ra ?
Bà So Yeon nghĩ bụng: ” Nó vốn là đứa cẩn thận lắm cơ mà ! Chắc dạo này nó có nhiều việc để suy nghĩ lắm đây ! “. Bà nói
tiếp :
” Chiều tối nay con không bận gì chứ ? ”
” Có việc gì ạ ? ”
” Mẹ Bora mời mẹ con ta ăn tối đấy ! ”
Ki Yul loạng choạng suýt ngã. Bà Il Kyung đã có lời mời thì chắc chắn Bora cũng sẽ có mặt. ” Hôm nay là ngày quái gì mà
mình phải đụng mặt con nhỏ ma nữ đó tới 2 lần vậy ?! “.
Trước vẻ mặt không che đậy sự háo hức mong đợi câu trả lời từ phía Ki Yul, anh đành miễn cưỡng nói :
” Con không có việc gì bận hết ! ”
” Tốt quá rồi ! ”
Ki Yul biết tỏng bà mẹ anh đã đánh hơi thấy tương lai của mối quan hệ giữa anh và con gái bà bạn thân của bà. Vì thế, bà
chỉ mong cho anh và Bora đi lại với nhau nhiều hơn nữa. Dù sao, thái độ của bà bây giờ cũng là điều mà anh mong muốn. ”
Mất công đóng kịch cũng phải thu về được cái gì đó chứ ! “, anh nghĩ thầm.
Chiều.
” Giám đốc, chủ tịch ời giám đốc xuống nhà hàng Ý có việc ạ ! ” Thư kí Hwang thông báo cho Bora qua điện thoại bàn.
” Tôi biết rồi ! ” Bora nhấn nút tắt rồi nhanh tay thu dọn giấy tờ trên bàn: ” Chắc lại là dùng bữa với khách đây mà !
Bora với lấy chiếc túi xách trên bàn rồi hối hả ra khỏi văn phòng.
Chapter 8
Vừa thoáng trông thấy vẻ nhăn nhó trên mặt Bora, Ki Yul lập tức mỉm cười theo kiểu ” đừng làm cái bộ mặt đó chứ, tôi mới
là người phải nhăn đây này “.
” Chị và Ki Yul đúng giờ quá ! ” bà Il Kyung nói.
” Chúng ta đều là người làm ăn mà ! Có đúng hẹn thì mới làm nên việc được chứ ! ” bà So Yeon đáp.
Vẫn giống như mọi lần, 2 bà mẹ lại tìm cớ xua con trai con gái mình đi chỗ khác để họ bàn chuyện riêng. Và cũng như mọi
lần, Bora và Ki Yul lại miễn cưỡng khoác tay nhau đi ra khu vườn phía sau nhà hàng trước khi bắt đầu dùng bữa tối.
” Tôi mới nhận xét có thế thôi mà cô đã phải make-up ngay sao ? ” Ki Yul mỉa mai.
” Đừng có tìm cách phá hoại sự chịu đựng của tôi đối với bản tính khó chịu của anh thêm nữa ! ” Bora thẳng thừng đáp.
” Tôi mới phải chịu đựng cô thì có ! Từ ngày quen cô mà chân của tôi đã ăn bao nhiêu cú đá của cô rồi cô có biết không ? ”
” Vậy sao ? Tôi thấy đá ngần nấy vẫn còn ” nhẹ chân ” với anh lắm đấy ! ” Bora cười khoái chí, ” Nếu anh không thích thế thì
tôi đổi sang trò khác vậy ! ”
Ki Yul giật lùi cảnh giác:
” Cô có ý gì vậy ? ”
” So với những gì mà anh gây ra cho tôi từ lúc ngủ dậy đến giờ thì tôi nghĩ 2 cú đá vẫn còn là quá nhẹ. Anh biết không ? Mỗi
lần bực mình là tôi cảm giác như mình đang già đi vậy, cho dù tôi mới chỉ có 26 tuổi. Mà từ khi quen anh đến giờ phút này
anh có đếm được số lần anh làm tôi bực bội không ? ” Bora vừa nói vừa tiến sát lại gần anh.
” Ê ê, Bora à, có chuyện gì thì bình tĩnh nói nha … ” Ki Yul cảm nhận được mối nguy hiểm đến từ lời nói êm như ru của cô.
” Tôi chán phải nuốt trôi những cơn giận do anh gây ra lắm rồi ! Bây giờ mà tôi không tìm cách xả ra được thì tôi sẽ phát
điên mà chết đấy ! ”
Bất ngờ, Bora phi thân tới, với kiểu đá đã được cải tiến này thì chắc mẻm đối tác của cô sẽ không dậy nổi vào sáng mai luôn.
Nhưng ai ngờ …
Ki Yul bèn hụp người xuống tránh. Bora mất đà lao vào, phải nói là bay vào bụi cây phía trước:
” Ối mẹ ơi ! ”
Bora lồm cồm bò ra khỏi bụi cậy:
” Sao lại thế này ? ”
Cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Ki Yul đang sừng sững đứng án trước mặt, sát khí ngùn ngụt.
” Cô chính là con nhỏ đó ! ” Ki Yul lẩm bẩm.
Bora không hiểu anh đang nói về cái gì.
” … Tháng 7 của 12 năm về trước … Trại hè Natsugawa ở Nara, Nhật … ”
Bora dù không hiểu chính xác Ki Yul đang nhắc tới chuyện gì nhưng nghe qua thời gian và địa điểm thì cô cũng đang ngờ ngợ
nhớ ra.
” Kiểu đá này, … không sai vào đâu được … Cô chính là con nhỏ từ trên trời rơi xuống đó ! ” Ki Yul nói, giọng đầy phẫn nộ.
Bora nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, tự dưng cô thấy Ki Yul trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Tư thế của anh đang khiến
cho người không biết sợ là gì như cô bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
” Ki Yul à … anh có thể nói rõ ra được không ? ” Bora bèn xuống giọng.
” Cô không nhớ ra sao ? 14 năm trước, cô đã dùng chính kiểu đá này đá văng tôi xuống nước khi tôi đang ở khu đỗ thuyền
trên hồ … ”
flashback ….
Ki Yul vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, anh vừa từ thuyền con bước lên cầu, đang định cột dây neo thuyền lại thì nghe có
tiếng hét to từ trên bờ vọng tới:
” Để nguyên dây đó đi ! ”
Ki Yul thoáng thấy bóng 1 cô nhóc có lẽ không thuộc trại của anh đang hớt hải chạy tới. Đằng sau cô ta là 1 nhóm thành viên
mặc đồng phục trại khác đuổi theo. ” Lại là mấy đứa khác trại cà khịa nhau đây mà ! “, Ki Yul nghĩ thầm, ” Không nên dây
dưa với tụi nó làm chi ! “. Anh lại cúi xuống định cột dậy thuyền lại thì:
” Đã bảo đừng có cột lại cơ mà ! ”
Cô gái nhỏ đó lập tức phi người tới tặng anh 1 cú đá. Ki Yul không né kịp và kết quả là :
” TÙMMMM ! ”
… end flashback.
Ki Yul cúi xuống sát mặt Bora, dằn giọng :
” Nhờ ơn cô mà ngay sau đó, tôi đã nhận được 1 trận ốm liệt giường. Mà chỉ có 2 ngày sau là tôi phải đại diện cho trại của
tôi đi thi bắn cung. Tôi không thể đi lại được chứ đừng nói là giương cung lên. Cô có biết thí sinh chủ lực mà bị ốm thì trại
trưởng sẽ làm gì không ? Tìm 1 người khác thế vào. Năm đó trại tôi thất bại thảm hại. Tôi đã phải sống trong sự ghẻ lạnh
của tất cả những người bạn cùng trại suốt những ngày còn lại của đợt nghỉ hè đó ! Cảm giác đó đúng là không dễ chịu chút
nào ! ”
Bora căm ghét trí nhớ của mình ghê gớm, vì Ki Yul chỉ nhắc sơ sơ tới địa điểm và thời gian là bộ não của cô đã tái hiện lại
hình ảnh của những ngày đó trong đầu rồi. Nếu Ki Yul nhận thấy cô đã nhớ ra ( vì trên mặt cô đang hiện rõ mấy chữ
thôi-chết-rồi ) thì làm sao cô còn có thể chối cãi được nữa ?
” Nhờ cô mà tôi mất cả năm sau mới quay lại đó phục thù được nhưng nỗi đau bại trận làm sao có thể phai nhòa ngay lập
tức được cơ chứ !? ”
Bora kinh hoàng nhận thấy bóng của Ki Yul đang trở nên to lớn hơn bao giờ hết.
” Giờ là lúc tôi đòi lại công bằng rồi đấy ! ”
Bora khóc thét lên:
” AAAAA ! Tôi xin lỗi ! Tôi biết tôi sai rồi ! Xin lỗi anh ! ”
1 lát sau ….
” Con làm sao thế, Bora ? ” Bà Il Kyung hỏi Bora khi thấy Ki Yul đang đỡ cô về phòng ăn.
Ki Yul đỡ lời:
” Không có gì đâu ạ ! Cô ấy chỉ vừa bị trượt chân ngã thôi ! ”
Ki Yul khẽ nở nụ cười ma quái với Bora.
” 2 đứa dạo này tâm trí để đâu thế nhỉ ? Toàn lơ đãng thôi ! ” Bà So Yeon nhận xét.
Sau bữa tối, khi Ki Yul và bà So Yeon đã ra về …
Bora bám vào tường để đi 1 cách khổ sở. Bà Il Kyung lo lắng hỏi:
” Chân con làm sao thế kia ? ”
” Con … con chỉ bị chuột rút thôi ạ ! ” Bora cười méo xệch.
Cô vừa đau đớn lết đi trên hành lang khách sạn vừa tự nhủ: ” Oh Ki Yul ! Đồ độc ác, đồ nhẫn tâm ! Có gã đàn ông nào như
anh nỡ lòng đạp tan nát 2 bàn chân tôi suốt bữa tối như thế này không ?! ”
Ki Yul cầm lái chiếc Mercedes chở mẹ về, vừa huýt sáo khe khẽ. Bà mẹ anh tò mò hỏi:
” Bữa tối vui quá phải không con ? ”
” Vâng ! ” Ki Yul tươi cười đáp.
Cứ nghĩ tới nụ cười méo xẹo đi của Bora trong bữa tối khi bị anh đạp đạp đạp đạp liên tiếp vào chân là anh lại thấy vui rồi. ”
Còn gì thú vị bằng việc trả thù cơ chứ !? ”
1 ngày cuối tuần thú vị.
Chapter 9
Tối.
Bora vừa xem xét tài liệu vừa hỏi thư kí Hwang:
” Ngày mai lịch của tôi có gì đặc biệt không ? ”
” Dạ, có giấy mời dự triển lãm đám cưới gửi cho giám đốc nhưng nếu giám đốc bận thì tôi có thể chuyển giấy mời đó cho
trưởng bộ phận đám cưới ạ ! ”
Bora ngẩng lên:
” Triển lãm đám cưới ư ? Lúc nào ? ”
” Bắt đầu lúc 10h sáng ạ ! ”
” Để nó lại cho tôi ! ” Bora lại cúi xuống đọc tài liệu, ” cô cũng về sớm chuẩn bị đi, sáng mai đi cùng tôi ! ”
” Vâng, thưa giám đốc ! ”
Bình minh lên.
Bora đạp phanh chiếc BMW lại trước bậc tam cấp đi vào tiền sảnh hội trường triển lãm. Thư kí Hwang trông thấy cô đi ra
khỏi xe liền chạy tới đón:
” Giám đốc đã đến rồi ạ ? ”
” Cô chờ tôi đã lâu chưa ? ”
” Không đâu ạ ! Chỉ tại tôi đến sớm quá thôi ạ ! ”
Triển lãm đám cưới bao gồm rất nhiều hạng mục, bao gồm lễ cưới mẫu, cách thức trang trí, trình diễn các bộ sưu tập áo
cưới trên sàn catwalk, v.v… Đây là 1 sự kiện vô cùng quan trọng đối với các khách sạn lớn để cải thiện dịch vụ tổ chức đám
cưới của mình nhằm tránh tình trạng bị tụt hậu so với các đối thủ cạnh tranh.
Bora ngồi dưới hàng ghế khán giả, chăm chú quan sát các đôi người mẫu trong trang phục áo cưới đang tay trong tay trên
sân khấu. ” Cũng phải chú ý tới phụ kiện đi kèm theo váy cưới của cô dâu nữa ! ” Bora nghĩ thầm. Nhìn từng đôi người mẫu
tươi cười rạng rỡ trên sân khấu, Bora tự hỏi mình: ” Chỉ là đám cưới giả mà họ đã vui đến thì ở đám cưới thật có được như
thế không nhỉ ? “.
Cô từng xem hàng chục cuộc trình diễn thời trang nhưng phải thừa nhận không có cuộc trình diễn hoành tráng nào đem lại
cảm giác mới lạ như show diễn này.
” Thư kí Hwang ! ”
” Dạ, giám đốc có việc gì ạ ? ” cô thư kí ngồi bên cạnh cô liền dừng việc ghi chép lại.
” Người ta … luôn rất hào hứng với việc kết hôn sao ? ”
” Đó là điều đương nhiên ! Sự kiện hiếm có của đời người thì làm sao mà không vui được chứ ạ !? ”
Bora chẳng hề có cảm giác gì đối với việc chưa đầy 3 tháng nữa cô sẽ lên xe hoa với đối tác của mình hết. Cô chỉ nghĩ mình
nên chuẩn bị thế nào để cái đám cưới với người chồng hờ của cô diễn ra sao cho thật hoành tráng mà thôi. 1 cuộc hôn nhân
có màn mở đầu tốt đẹp và phần kết thúc ấn tượng …
Bora ngẩng lên ngắm nhìn cặp người mẫu vừa bước ra giữa sàn catwalk. Không chỉ có các “cô dâu” mà cả các “chú rể” cũng
trông thật lộng lẫy. Nhìn những nam người mẫu bảnh bao cao ráo đó, cô chợt nghĩ tới Ki Yul : ” Tên đó bình thường mặc
plet đã bắt mắt rồi mà nếu diện tuxedo thì sẽ thế nào nhỉ ? “.
Giật mình, Bora vội tẩy xóa ngay mọi suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu cô: ” Quỷ thần ơi, mình đang nghĩ tới cái quái gì
thế này !? “. Cô vội vàng cắm cúi vào tập tài liệu đang để trên đùi và lẩm nhẩm:
” Công việc, công việc … ”
Không đợi cho ban tổ chức tuyên bố kết thúc buổi triễn lãm, Bora đã ra hiệu cho thư kí Hwang cùng cô ra về. Ra đến cổng
hội trường, cô mở máy điện thoại ra:
i333.photobucket /albums/m…2000/j2il5.jpg
” Trưởng phòng Lee, là tôi đây ! Tôi sắp trở về từ buổi triển lãm, anh hãy triệu tập cuộc họp cho tôi với toàn bộ bộ phận tổ
chức đám cưới ngay nhé! ”
Phòng họp của khách sạn Evergreen Seoul.
” … Chúng ta cần có 1 sự thay đổi đối với phương thức trang trí truyền thống trong các đám cưới được tổ chức trong khách
sạn chúng ta. 1 chút thay đổi về màu sắc, cách bố trí chỗ ngồi, và nhất là các giò hoa trên các dãy bàn của khách mời nữa.
Không nhất thiết ta chỉ dùng 1 kiểu giò hoa mà có thể đa dạng hơn. Hãy cho các cửa hàng hoa có cơ hội cạnh tranh với nhau
để chúng ta làm ” ngư ông hưởng lợi ” ! ”
” Ý của giám đốc là thuê nhiều cửa hàng hoa ư ? ”
” Chính xác. Đa dạng về kiểu cách và chất lượng. Các vị có thấy đơn điệu quá là tốt không ? ”
Những nhân viên tham gia cuộc họp gật gù tán thành.
” Hơn nữa, chúng ta cũng cần chú ý tới các mẫu áo cưới xu hướng của năm nay. Tôi không muốn số áo cưới mà khách sạn
chúng ta có hiện nay trở thành thứ đồ lỗi mốt trong mắt khách hàng ! Ngoài ra, vấn đề phụ kiện đi kèm áo cưới như túi
xách, găng tay, giày dép, … cũng đáng để chúng ta quan tâm đấy. Thư kí Hwang, danh sách các cửa hàng chuyên về những
thứ đó cô có mang đi không ? ”
” Đây ạ ! ”
” Phó phòng Park, cô phụ trách về vấn đề này nhé. Hãy đảm bảo các cô dâu của chúng ta có những thứ đẹp nhất và chất
lượng nhất ! ”
” Vâng thưa giám đốc ! ”
Nhiều người đã tự hỏi rằng với tính cách của Jin Bora, làm sao mà nhân viên của cô vẫn có thể làm việc được mà không bỏ
đi khỏi khách sạn ? Câu trả lời là tài lãnh đạo của cô. Cô có khắt khe, có cầu toàn thái quá nhưng những gì mà cô đòi hỏi đối
với nhân viên của mình đều không phải là vô nghĩa. Cô biết cách khai thác triệt để khả năng của từng người để có thể mang
lại lợi ích lớn nhất cho khách sạn. Có thể nói rằng dưới sự điều hành của Jin Bora, không có ai mà lại không làm việc đem lại
hiệu quả cao cho được.
Bora trở về văn phòng của mình rồi thả phịch người xuống ghế. Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi xem mình còn bỏ
sót vấn đề gì không. Mệt mỏi, cô với tay lấy chiếc điện thoại trong túi ra, thực hiện 1 phần công việc của bản hợp đồng.
” Triển lãm đám cưới sao ? ” Ki Yul nói.
” Tôi không hiểu tại sao người ta có thể chào đón đám cưới 1 cách vui mừng được như thế ? Nó đơn thuần chỉ là mắt xích
đầu tiên của cái ” dây buộc mình ” mà người ta có thể thoải mái đón nhận nó được nhỉ ? ”
” Những đôi đi đến kết hôn muốn chứng tỏ họ đã trưởng thành và muốn lập cam kết cho tình yêu giữa 2 người, giống như cô
và tôi đó. Đã yêu là phải nhất quyết có đám cưới, có nhẫn và đủ thứ khác nữa. Nói đơn giản, họ cần 1 hợp đồng mang nghĩa
tượng trưng cho tình yêu của họ mà thôi ! ”
” Và sau đó chỉ còn là trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc cho người kia cả đời. ” Bora mỉa mai nói.
” Cô nghĩ xem, nếu chúng ta đều cứ sống độc thân mãi thì lấy ai duy trì nòi giống chứ ?! Thế giới sẽ sớm đi tới tuyệt chủng
nếu không có cái gọi là hôn nhân đấy ! ”
” Ôi chao, thật rắc rối ! ” Bora than thở, ” Sống 1 mình chẳng phải thoải mái hơn sao ? Sau 1 thời gian mà không còn tình
cảm với nhau thì hàng ngày nhìn thấy mặt nhau chẳng phải khó chịu lắm sao ? ”
” Nhiều người coi sự khó chịu đó làm mục đích sống đấy ! ” Ki Yul nhún vai.
Mỗi ngày trước bữa trưa, Bora và Ki Yul đều gọi điện trao đổi với nhau những câu chuyện đại loại như thế này. , để giúp cho
cả 2 hiểu nhau hơn, thực chất là nhằm phục vụ cho ý đồ hợp tác ăn ý trước mặt mọi người. 1 cách giải tỏa stress, thoải mái
trao đổi với người có cùng tư tưởng với mình mà không phải gồng mình lên diễn kịch như với những người khác.
Bora đang đung đưa trên chiếc ghế xoay thì nhác thấy bóng người đang sắp tiến đến bên cánh cửa văn phòng. Cô vội vàng
ngồi thẳng dậy và ” đổi tông ” :
” Em cũng nghĩ như vậy đó ! Anh thấy sao ? ”
Cô cố nói thật to để người ngoài kia cũng có thể nghe thấy. Ki Yul hỏi:
” Có người đến sao ? ”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian